Lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình tình nguyện cho trẻ em ngoài khu vực Hà Nội, một chuyến đi khảo sát cho dự án “Ngày Hội Đọc Sách”, không dài nhưng đủ để lại trong tôi nhiều kỷ niệm, nhìn nụ cười của các em nhỏ, được các em ôm siết thật mạnh, đôi bàn tay nhỏ bé níu chặt làm tim tôi như thắt lại, bước chân như không muốn dời đi.
Tôi nhớ rất rõ đêm đó trước ngày đi tôi cứ thao thức mãi không ngủ được, cảm giác hồi hộp thế nào ấy. Tôi bắt đầu hình dung những gì sẽ xảy ra trong chuyến đi của mình, vì được giao cho một công việc không phải sở trường của mình nên lúc đầu tôi khá bối rối, ngồi tìm đọc trên mạng tất cả các trò chơi có thể tổ chức cho trẻ em, hỏi những người đã có kinh nghiệm quản trò để có thể làm mọi việc tốt nhất, rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng sớm nắng, trời thật đẹp, giống như tâm trạng của tôi lúc ấy vậy. Gần 6h, tạm biệt cái náo nhiệt của thủ đô, chiếc xe từ từ chuyển bánh và bon bon chạy, trên xe là 16 sinh viên tình nguyện, là 16 trái tim trẻ trung, đầy nhiệt huyết. Không khí trên xe lại trở nên vui tươi, vang lên là tiếng nói, tiếng cười lẫn những câu bông đùa hóm hỉnh. Tôi tự hỏi, có lẽ bởi cái háo hức của chuyến đi xa, hay bởi tinh thần tình nguyện đã khiến cho mọi người trở nên vui vẻ như thế? Nhưng những dòng suy nghĩ của tôi chợt bị chặn lại khi tiếng nhạc vang lên, mọi người cùng ngân nga theo điệu nhạc, khiến không khí trên xe trở lên thật tươi mới.
Vượt qua chặng đường khá dài chạy dọc theo vách đá chênh vênh, hết sức nguy hiểm, cuối cũng chúng tôi cũng đã đến được với Đà Bắc, với Trường Tiểu học Đồng Ruộng, trường thuộc xã xa nhất của Hòa Bình.Khi đặt chân đến Đà Bắc, cái suy nghĩ đầu tiên trong tôi là cảnh vật nơi đây thật bình yên, khác hẳn với sự xô bồ nơi tôi đang sống.
Bước chân vào ngôi trường nhỏ nhỏ xinh xinh sau cánh cổng được dựng không mấy chắc chắn, tôi có cảm giác thật lạ. Chiếc xe đỗ ở trước sân của trường, thầy hiệu trưởng và các em nhỏ đã có mặt ở trường tự bao giờ để đón đoàn chúng tôi. Mọi người xuống xe và mang theo những đồ dùng phục vụ cho ngày hôm nay.
Tiếp theo đó là cuộc gặp gỡ trao đổi với thầy Sông – hiệu trưởng trường Tiểu học Đồng Ruộng. Qua lời giới thiệu của thầy, chúng tôi biết được tình trạng khó khăn về trang thiết bị, điều kiện học tập của nhà trường, cũng như của các em học sinh trong đó phần lớn các em đều là người dân tộc thiểu số, hàng ngày phải đi bộ rất xa đến trường. Tôi ra bên ngoài phòng hội đồng, ghé qua các lớp học và ánh nhìn quan sát xung quanh, phòng học khá đơn sơ với trang thiết bị đã xuống cấp nhiều, bắt gặp ánh mắt chúng tôi, tụi nhỏ ban đầu có vẻ e ngại, nhưng cái cảm giác lạ lẫm ấy nhanh chóng bị xua tan đi, tôi ngồi nói chuyện với một nhóm các em nhỏ, các em ấy còn ngồi tết tóc cho tôi, lại cứ ríu ra ríu rít, nghe yêu thế. Chúng tôi chơi đùa với các em, trò chuyện với các em. Được nhìn thấy nụ cười của các em nhỏ, được cùng chơi với chúng, những cô bé, cậu bé vô tư, hồn nhiên, trong sáng, dễ thương. Yêu! Yêu quá! Được trò chuyện với các em, cùng chơi với các em làm tôi cũng cảm giác như mình đang trẻ lại, được trở về với tuổi thơ của mình, được vui chơi không âu lo. Những lời kể hết sức hồn nhiên trong sáng về gia đình, về chuyện học tập của các em sao đáng yêu và chân thành đến vậy, làm khóe mắt tôi cay cay đôi lúc như muốn nhòe đi.
Đêm đến, tôi ngủ khá sớm so với các thành viên trong đoàn, có lẽ vì cảm thấy mệt mỏi sau một chuyến đi dài nhưng những ánh mắt, những nụ cười, những câu trả lời ngây thơ nhưng thể hiện những điều hi vọng ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí của tôi. Trở về một miền ký ức!
Sáng sớm hôm sau, đoàn chúng tôi rời Đồng Ruộng để di chuyển đến Trường Tiểu học Trung Thành. Công việc vẫn được triển khai như buổi chiều hôm trước nhưng hôm nay tôi được phân đến 1 điểm trường xa hơn ngoài điểm trường chính như hôm trước, đó là chi Hòm của trường. Nơi đây vẻn vẹn 2 phòng học đơn sơ với vài ba chiếc bàn học. Các em nhanh chóng hòa nhập với chúng tôi, cùng chơi các trò chơi một cách rất vui vẻ và hào hứng. Các em lần lượt nói về những ước mơ, những mong muốn của mình, nhìn vào ánh mắt các em, tôi thấy được niềm hi vọng, được khao khát cuộc sống và điều kiện học tập tốt hơn để có thể nuôi dưỡng những tâm hồn trẻ thơ đang cháy lên ngọn lửa về một tương lai tươi sáng, một cái gì đó như nghẹn lại trong tôi. Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi như muốn mình trở thành một Ông Bụt hay một Bà Tiên để có thể biến tất cả những ước mơ, những nguyện vọng của các em thành sự thực ngay lập tức.
Kết thúc 2 ngày Khảo sát ở Đồng Ruộng và Trung Thành, chúng tôi lên xe trở về Hà Nội. Các em ra tận xe tiễn chúng tôi, ôm chặt lấy tôi, vẫy tay chào làm tôi không muốn dời chân đi. Tôi ước thời gian trôi chậm lại, để những phút giây vui đùa bên cạnh các em còn mãi, nhưng rồi cũng đã đến lúc chúng tôi phải ra về, thật buồn khi phải rời xa những người em, những người bạn đã trở nên thân thiết của chúng tôi. Cảm giác sao trống vắng và quyến luyến hiện rõ trên khuôn mặt của các em khi ra đưa tiễn chúng tôi. Tất cả những việc chúng tôi đã làm nơi đây không to tát, không lớn lao nhưng đó là tất cả tấm lòng chân thành nhất của cả 16 thành viên trong đoàn với miền đất này. Trong đầu tôi văng vẳng đâu đây âm điệu quen thuộc:
“Mang trái tim tình nguyện, ra đi lòng bao lưu luyến, mang trái tim tình nguyện, tuổi xuân sống cho mọi người”
Đà Bắc, hẹn ngày trở lại!
Cao Huyền Trang